Скачать книгу

nhóc và-!”

      “Ta không nói với nhà ngươi,” người chiến binh nói, với cái nhìn đầy miệt thị, anh ta buộc cha cậu phải đi ra chỗ khác.

      Người chiến binh tiến về phía Thor.

      “Trả lời đi!” Anh ta ra lệnh.

      Thor nuốt nước bọt, không thể mở miệng. Ðây không phải những gì cậu dự tính.

      “Xúc phạm hiệp sĩ Silver chính là xúc phạm Nhà vua,” Thor trả lời nhã nhặn, từ những gì còn sót lại trong trí nhớ cậu.

      “Ðúng vậy,” người chiến binh nói. “Ðiều đó có nghĩa là ta có thể trừng phạt nhà ngươi bốn mươi roi nếu ta muốn.”

      “Tôi không có ý xúc phạm, thưa ngài,” Thor nói. “Tôi chỉ muốn được tuyền chọn. Van xin ngài. Ðây là mơ ước cả đời tôi. Xin hãy cho tôi được gia nhập.”

      Người chiến binh nhìn cậu chầm chậm, cơn giận dữ của anh ta dần dịu lại. Một lúc sau, anh ta lắc đầu.

      “Ngươi còn trẻ quá, cậu bé. Ngươi có một trái tim kiêu hãnh. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Quay trở lại với chúng ta khi nhà ngươi cai sữa xong.”

      Nói xong, Anh ta quay người lại và giận dữ bỏ đi, chẳng thèm những cậu bé khác, anh ta nhanh chóng leo lên con ngựa của mình.

      Thor tiu ngỉu, nhìn theo đoàn xa luân lăn bánh, nhanh như lúc họ đến, rồi dần mất hút.

      Ðiều cuối còn đọng lại là Thor nhìn thấy những người anh trai, ngồi ở cỗ xe ngựa sau cùng, trông về phía cậu với ánh nhìn mỉa mai, bất bình. Họ đang đi xa dần tầm mắt cậu, xa nơi này, với cuộc sống tốt đẹp hơn.

      Lúc này, Thor cảm tưởng mình đang chết dần.

      Sự náo nhiệt xung quanh nhạt dần, dân làng tỏa ra, trở về ngôi nhà của họ.

      “Mày nhận ra mày ngu ngốc như nào chưa hả. Thằng khờ?” Cha Thor bóp chặt vai cậu. “Mày có biết, mày có thể hủy hoại cơ hội của các anh mày không hả?”

      Thor gạt bàn tay thô ráp của cha mình ra khỏi người, cha Thor giật cậu quay ngược lại rồi giáng một cú bạt tay như trời giáng ngang mặt.

      Thor cảm thấy trong lòng chua chát, cậu trợn mắt nhìn về phía cha mình. Trong suy nghĩ của mình, lần đầu tiên có cậu có ý định muốn phản kháng lại, nhưng rồi cậu kiềm chế được.

      “Ði tìm lũ cừu và lùa chúng về. Ngay tức khắc! Và đừng mong tao nấu cho mày ăn. Mày sẽ nhịn đói tối nay, và suy nghĩ về những việc mày vừa gây ra.”

      “Có lẽ tôi sẽ không quay lại nữa đâu!” Thor hét lên, quay mặt, giận dữ bỏ đi, xa khỏi ngôi nhà, hướng về phía những ngọn đồi.

      “Thor!” Cha cậu gào lên. Một vài người dân trong làng vẫn còn nán lại trên đường, dừng lại và nhìn theo.

      Thor chạy như tên bắn, cậu muốn rời khỏi chốn này, càng xa càng tốt, cậu không nhận thấy rằng mình đang khóc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, mọi ước mơ của cậu, giờ đây, bỗng chốc tan thành mây khói.

      CHƯƠNG HAI

      Thor lang thang hàng giờ liền trên những ngọn đồi, ruột gan như lửa đốt, cuối cùng cậu chọn dừng chân trên một ngọn đồi, rồi ngồi xuống, hai tay bó gối, nhìn về phía chân trời. Cậu trông theo đoàn xe ngựa đang dần biến mất, những đám bụi vẫn còn mù mịt sau nhiều giờ.

      Họ sẽ chẳng ghé đến thêm lần nào nữa. Lúc này định mệnh đã sắp đặt cậu phải ở lại đây, trong ngôi làng này nhiều năm nữa, chờ đợi một cơ hội khác—nếu như có một ngày họ sẽ trở lại. Nếu như cha cậu cho phép. Bây giờ sẽ chỉ có cậu và cha, sống trong ngôi nhà, và cha cậu chắc chắn sẽ trút toàn bộ cơn thịnh nộ lên người cậu. Cậu sẽ lại tiếp tục là tay sai của cha mình trong nhiều năm tới, và rồi cậu sẽ sống giống như cha mình đến cuối đời, giam chân ở đây sống một cuộc đời nhỏ nhoi, tầm thường trong khi các anh của cậu có được vinh quang và danh tiếng. Cậu cảm thấy tâm trí sôi sục trong nỗi uất nghẹn này. Cậu biết, đây rõ ràng không phải là cuộc sống mà cậu mong muốn.

      Thor nghĩ nát óc để tìm ra được bất cứ điều gì cậu có thể làm, bất kỳ cách nào cậu có thể thay đổi được cuộc sống vô nghĩa đó. Nhưng không có cách nào cả. Cuộc sống đã an bài với cậu.

      Sau nhiều giờ ngồi đó, Thor chán nản đứng dậy và bắt đầu di chuyển qua những ngọn đồi quen thuộc, cậu trèo lên cao mãi. Chắc hẳn, cậu lang thang hướng về phía bầy cừu, đến nơi gò cao. Khi cậu leo lên đến nơi, tia nắng đầu tiên hắt bóng phía chân trời và nối theo sau là tia nắng thứ hai đã lên đến đỉnh, nhuộm một màu xanh ngát. Thor thong thả bước đi, vô tình làm tuột chiếc ná bắn đá khỏi thắt lưng, phần dây kéo ná với miếng lót đá đã mòn đi sau nhiều năm sử dụng. Cậu thò tay vào chiếc túi nhỏ gắn trên hông, tay mân mê bộ sưu tập những hòn đá, những hòn trước nhẵn mịn hơn hòn sau, thứ cậu đã tự tay nhặt lên từ các con lạch có đá tốt nhất. Ðôi khi cậu dùng để bắn chim; lúc khác thì lại bắn các loại động vật gặm nhấm. Ðó là một thói quen ngấm vào máu cậu trong nhiều năm qua. Lúc đầu, cậu bắn toàn trượt; Sau đó, có một lần, cậu bắn trúng một con mồi đang di chuyển. Kể từ đó, cậu đã biết nhắm chính xác mục tiêu. Bây giờ, bắn ná đã trở thành một thú vui trong cuộc sống của cậu, nó giúp cậu giải tỏa cơn bực tức. Những người anh của cậu có thể vung kiếm chặt đôi khúc gỗ—nhưng họ không bao giờ có thể bắn hạ một con chim đang bay chỉ bằng một hòn đá.

      Thor vô thức đặt một hòn đá vào chiếc ná, kéo căng dây, và bắn ra bằng tất cả sức lực của mình, cứ như thể là cậu đang nhắm vào cha mình. Cậu bắn trúng một cành trên cái cây ở tít xa, khiến nó rơi hẳn xuống đất. Có lần cậu phát hiện ra mình thực sự có khả năng bắn hạ các con vật đang di chuyển, nhưng cậu

Скачать книгу