Скачать книгу

thân phận của mình. Xin đừng để điều này làm người bận tâm”

      Trái tim MacGil thắt lại trước câu trả lời ấy, ngài cảm thấy nó rất thành thật và muốn truyền ngôi cho đứa con này hơn ai hết.

      “Còn lại bốn đứa. Reece, con là một chàng trai trẻ toàn vẹn, toàn vẹn nhất mà ta từng biết. Nhưng con còn quá trẻ để có thể đảm đương trọng trách.”

      “Con cũng mong ước như vậy, thưa Vua cha,” Reece khom người, đáp lời.

      “Godfrey, ngươi là một trong ba người có quyền thừa kế chính thức – nhưng ngươi chọn con đường lãng phí cuộc sống ở những quán tửu điếm, với những điều rác rưởi, ngươi được trao những đặc ân trong cuộc sống, nhưng chúng bị ngươi ruồng bỏ. Nỗi thất vọng lớn nhất trong cuộc đời ta, chính là ngươi.”

      Godfrey nhăn mặt, tỏ vẻ không được thoải mái cho lắm.

      “Tốt rồi, vậy thì, con nghĩ mình đã xong việc ở đây, con sẽ lại đâm đầu vào quán tửu điếm, được không, thưa cha?”

      Sau cái cúi mình đầy thách thức và vội vã, Godfrey quay lưng hiên ngang rời phòng.

      “Quay lại đây!” MacGil gắt. “NGAY BÂY GIỜ!”

      Godfrey tiếp tục bước khệnh khạng, phớt lờ mọi thứ, bước qua phòng và kéo cánh cửa. Hai tên lính gác đứng ở đó.

      MacGil nổi điên với cơn giận dữ khi đám lính gác nhìn ngài, ý dò hỏi.

      Nhưng Godfrey không đợi lâu, đẩy chúng sang một bên, đi tới đại sảnh đang mở.

      “Giữ nó lại!” MacGil gầm lên. “Giữ nó tránh xa nó khỏi tầm mắt Hoàng hậu. Ta không muốn mẹ nó bị ám ảnh bởi cảnh này trong ngày cưới con gái mình.”

      “Vâng, thưa Ðức vua,” chúng nói, đóng cửa lại rồi chạy đuổi theo gã.

      MacGil ngồi đó, thở mạnh, mặt đỏ bừng, cố kiềm chế. Hàng ngàn lần, ngài tự hỏi phải làm gì

      với đứa con ngỗ ngược như vậy.

      Ngài quay lại nhìn những đứa con đứng ở đó. Bốn đứa chúng quay lại phía ngài, đợi chờ trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. MacGil hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung.

      “Còn lại hai ngươi,” ngài nói tiếp. “Và trong số đó, ta sẽ chọn ra người kế vị.”

      MacGil quay lại phía cô con gái.

      “Gwendolyn, người ta chọn sẽ là con.”

      Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc; chúng dường như bị sốc, trong đó có cả Gwendolyn.

      “Người nói thật chứ, thưa cha?” Gareth hỏi. “Người nói chọn Gwendolyn?”

      “Thưa Vua cha, con cảm thấy thật vinh dự,” Gwendolyn nói. “Nhưng con không thể đón nhận điều này. Con là phận nữ.”

      “Ðúng vậy, phận nữ nhi không bao giờ được chọn để kế vị ngai vàng gia tộc MacGil. Nhưng ta quyết định đây là lúc để thay đổi tục lệ truyền thống. Gwendolyn, con là người phụ nữa với tinh thần và cốt cách hoàn mỹ nhất trong số những người phụ nữ trẻ ta từng biết. Con còn trẻ, Chúa trời sẽ tiếp thêm sức mạnh cho con, Ta hi vọng mình sống đủ lâu để chỉ dạy thêm cho con, và khi thời gian chín muồi, con sẽ đủ khôn ngoan để trị vì vương quốc. Vùng đất này, người dân nơi này sẽ thuộc quyền cai quản của con.”

      “Nhưng thưa Cha!” Gareth gào lên, mặt tái mét. “Con là con trai cả được thừa nhận một cách chính thức nhất! Luôn luôn, trong lịch sử gia tộc MacGil, quyền trị vì được truyền lại cho con trai cả!”

      “Ta là Vua,” giọng MacGil đanh lại, “Ta có quyền quyết định tập lệ truyền thống.”

      “Nhưng điều đó là không công bằng!” Gareth van nài, giọng cầu khẩn. “Con cho rằng mình xứng đáng trở thành Vua. Chứ không phải là em gái, chỉ là phận nữ!”

      “Ngậm ngay miệng lại, thằng nhãi!” MacGil gầm lên, giọng run rẩy vì cơn thịnh nộ. “Nhà ngươi dám chống lại phán xét của ta sao?”

      “Ta đã quyết định rồi,” MacGil nói. “Người phải tôn trọng ý ta, và phục tùng theo, như bao thần dân ở vương quốc của ta. Bây giờ các ngươi hãy đi ra ngoài hết đi.”

      Mấy đứa con ngài cúi đầu nhanh chóng và vội vã rời phòng.

      Nhưng Gareth dừng ở cửa, không chịu rời đi.

      Hắn quay lại, và, một mình, đối diện với cha mình.

      MacGil nhìn thấy nỗi thất vọng hiện trên khuôn mặt nó. Rõ ràng, hắn đã mong đợi mình sẽ là người kế vị ngày hôm này. Thậm chí: hắn muốn điều đó. Tuyệt vọng. Những điều này không làm MacGil ngạc nhiên chút nào – và đó cũng là lý do mà ngài đã không lựa chọn.

      “Tại sao người lại ghét bỏ con, thưa Cha?” hắn hỏi

      “Ta không ghét bỏ gì con. Chỉ đơn giản ta thấy con không phù hợp để trị vì vương quốc.”

      “Tại sao lại như vậy?” Gareth khẩn khoản.

      “Bởi vì đó là chính xác những điều con đang tìm kiếm.”

      Gương mặt Gareth chuyển từ tối sang đỏ sẫm. Rõ ràng, MacGil muốn cho nó thấy bản ngã trong con người mình. MacGil quan sát ánh mắt con trai mình, chỉ thấy bùng lên ngọn lửa thù hận, điều ngài không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

      Không nói lời nào, Gareth lao ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.

      Trong tiếng động vang dội, MacGil rùng mình. Ngài hồi tưởng lại ánh nhìn của đứa con trai, cảm giác sự thù hận lên đến tận cùng, điều thậm chí ngài chưa từng thấy ở kẻ thù. Lúc này, ngài nghĩ đến Argon, về lời cảnh báo về nguy hiểm cận kề.

      Nó có thể gần đến mức như vậy sao?

      CHƯƠNG SÁU

      Thor chạy hết

Скачать книгу